Exposure Bracketing là kỹ thuật nhiếp ảnh thường được các nhiếp ảnh gia sử dụng để đảm bảo ảnh được phơi sáng đúng cách, đặc biệt là trong những điều kiện môi trường có ánh sáng thay đổi liên tục. Đây là một kỹ thuật tuyệt vời giúp tăng dynamic range, hỗ trợ ghi lại hình ảnh chi tiết và sống động hơn, đặc biệt hữu ích khi chụp phong cảnh, kiến trúc hoặc các khung cảnh có độ tương phản cao. Cùng SaDesign tìm hiểu chi tiết về kỹ thuật này ngay trong bài viết dưới đây nhé!
Exposure Bracketing hay còn gọi là chụp bù trừ phơi sáng, là một kỹ thuật trong nhiếp ảnh mà thay vì chỉ chụp một bức ảnh duy nhất, nhiếp ảnh gia sẽ chụp nhiều bức ảnh cùng một khung hình nhưng ở các mức độ phơi sáng khác nhau. Thông thường, bộ ảnh này bao gồm ba tấm: một ảnh phơi sáng đúng (được máy đo sáng đánh giá là phù hợp), một ảnh thiếu sáng và một ảnh thừa sáng. Mục đích của việc chụp này là để đảm bảo rằng dù trong điều kiện ánh sáng khó kiểm soát, nhiếp ảnh gia vẫn có thể chọn được bức ảnh tốt nhất hoặc kết hợp chúng lại thành một bức ảnh hoàn hảo.
Về cơ bản, việc phơi sáng chính xác cho một khung hình là điều không hề dễ dàng, đặc biệt khi ánh sáng không đồng đều, có sự chênh lệch giữa vùng sáng và vùng tối. Nhiều yếu tố ảnh hưởng đến độ phơi sáng, như cách máy ảnh đo sáng, dynamic range của cảm biến, hay cài đặt khẩu độ, ISO, tốc độ màn trập. Do đó, Exposure Bracketing cho phép nhiếp ảnh gia chủ động hơn trong việc kiểm soát ánh sáng và tránh tình huống ảnh bị cháy sáng hoặc mất chi tiết ở vùng tối.
Một điểm đáng lưu ý là kỹ thuật này đặc biệt hữu ích khi chụp ở định dạng RAW. Ảnh RAW lưu giữ nhiều dữ liệu ánh sáng hơn so với JPEG, giúp người chụp có thể phục hồi chi tiết trong quá trình hậu kỳ mà không làm giảm chất lượng hình ảnh. Khi chụp Exposure Bracketing, bạn có thể lấy phần vùng sáng đẹp nhất từ ảnh thừa sáng, vùng tối chi tiết từ ảnh thiếu sáng và ghép chúng lại với nhau để tạo nên một bức ảnh hoàn chỉnh.
Khi thực hiện kỹ thuật này, máy ảnh nên được đặt cố định trên tripod để đảm bảo các khung hình trùng khớp. Nếu chụp bằng tay, dù chỉ một sai lệch nhỏ cũng khiến việc ghép ảnh sau đó trở nên khó khăn. Ngoài ra, trong quá trình chụp, bạn nên đảm bảo không có đối tượng di chuyển trong khung hình, bởi sự thay đổi vị trí giữa các bức ảnh có thể tạo ra hiện tượng “bóng mờ” (ghosting) khi hậu kỳ.
Một lợi ích lớn khác của Exposure Bracketing là khả năng tạo ảnh HDR (High Dynamic Range). HDR là kỹ thuật kết hợp nhiều ảnh phơi sáng khác nhau để tái tạo hình ảnh có độ tương phản và chi tiết cao hơn mắt người có thể thấy. Những cảnh chụp có vùng sáng mạnh và vùng tối sâu, như hoàng hôn, bình minh hay phong cảnh có ánh sáng phức tạp, là nơi kỹ thuật này phát huy hiệu quả rõ nhất.
Tuy nhiên, Exposure Bracketing không phù hợp trong mọi hoàn cảnh. Kỹ thuật này hoạt động tốt nhất với các chủ thể tĩnh như phong cảnh, kiến trúc, vật thể tĩnh. Trong khi đó, với các đối tượng di chuyển như người, xe cộ hoặc động vật, việc chụp nhiều ảnh liên tiếp ở các mức phơi sáng khác nhau có thể làm hỏng bố cục hoặc tạo ra hình ảnh mờ nhòe khó xử lý.
Tóm lại, Exposure Bracketing là một công cụ mạnh mẽ giúp nhiếp ảnh gia kiểm soát ánh sáng chính xác hơn và nâng cao chất lượng hình ảnh. Dù bạn là người mới học chụp ảnh hay đã có kinh nghiệm, việc hiểu và áp dụng kỹ thuật này sẽ giúp bạn có được những bức ảnh cân bằng ánh sáng tuyệt đẹp trong mọi điều kiện.
Có hai phương pháp phổ biến để thực hiện chụp Exposure Bracketing: thủ công (Manual) và tự động (Auto Bracketing). Cả hai cách đều mang lại hiệu quả tương tự, nhưng khác nhau ở mức độ tiện lợi và tốc độ thao tác.
Đây là cách truyền thống mà nhiều nhiếp ảnh gia vẫn sử dụng để kiểm soát hoàn toàn ánh sáng trong khung hình. Khi chụp thủ công, bạn cần thiết lập máy ảnh ở chế độ Manual (M) và điều chỉnh các thông số phơi sáng theo ý muốn.
Đầu tiên, bạn nên chụp bức ảnh cơ bản ở mức phơi sáng mà máy ảnh đo sáng cho là “chuẩn”. Sau đó, thay đổi tốc độ màn trập hoặc ISO để chụp thêm một bức ảnh thiếu sáng (giảm phơi sáng một hoặc hai stop) và một bức ảnh thừa sáng (tăng phơi sáng một hoặc hai stop). Khẩu độ thường nên giữ cố định để tránh thay đổi độ sâu trường ảnh, vì nếu thay đổi khẩu độ, hình ảnh sẽ khác biệt rõ rệt về vùng nét, gây khó khăn khi hậu kỳ.
Khi chụp, bạn nên sử dụng tripod để đảm bảo ba bức ảnh hoàn toàn trùng khớp. Trong trường hợp không có tripod, bạn cần giữ thật chắc máy và chụp nhanh liên tiếp để tránh sai lệch khung hình. Một mẹo nhỏ là sử dụng chế độ chụp liên tục (Burst Mode), kết hợp với Remote Shutter hoặc Hẹn giờ chụp (Timer) để giảm rung máy.
Ưu điểm lớn của phương pháp thủ công là bạn có toàn quyền kiểm soát thông số phơi sáng, dễ dàng điều chỉnh theo ý đồ sáng tạo. Tuy nhiên, nhược điểm là tốn thời gian hơn và khó áp dụng khi chụp trong điều kiện ánh sáng thay đổi nhanh.
Ngày nay, hầu hết các dòng máy ảnh DSLR và mirrorless đều tích hợp sẵn chế độ Auto Exposure Bracketing (AEB) giúp bạn thực hiện nhanh chóng chỉ với vài thao tác. Tùy từng hãng máy ảnh, tên gọi có thể khác nhau ví dụ như Exposure Comp./AEB Setting trên Canon hay Auto Bracketing trên Nikon, Sony.
Khi bật chế độ này, bạn có thể cài đặt khoảng phơi sáng mong muốn giữa các ảnh, ví dụ ±1 EV hoặc ±2 EV. Sau đó, chỉ cần nhấn giữ nút chụp, máy sẽ tự động chụp liên tiếp ba hoặc nhiều ảnh với các mức phơi sáng khác nhau. Một số máy cao cấp thậm chí cho phép chụp 5, 7, thậm chí 9 tấm liên tục để tạo ra dải phơi sáng rộng hơn, phục vụ hậu kỳ HDR chuyên sâu.
Điểm mạnh của AEB là tốc độ và độ chính xác cao. Bạn không cần điều chỉnh thủ công từng thông số giữa mỗi lần chụp, giúp tiết kiệm thời gian, đặc biệt hữu ích khi chụp phong cảnh hoặc ánh sáng thay đổi nhanh như hoàng hôn, bình minh.
Trong phần cài đặt của máy ảnh, bạn có thể chọn thứ tự chụp (ví dụ: thiếu sáng → chuẩn → thừa sáng) để dễ dàng nhận biết khi xem lại. Khi kết hợp chế độ chụp liên tục, toàn bộ loạt ảnh sẽ được ghi lại trong vòng chưa đầy một giây, hạn chế tối đa sai lệch do rung tay hoặc thay đổi ánh sáng.
Cả hai phương pháp đều có ưu điểm riêng và việc lựa chọn phụ thuộc vào mục đích chụp, thiết bị và phong cách cá nhân.
Với phương pháp thủ công, bạn có thể kiểm soát chi tiết từng yếu tố ánh sáng, dễ dàng điều chỉnh theo cảm nhận nghệ thuật. Đây là lựa chọn yêu thích của các nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp khi họ muốn đảm bảo từng khung hình đạt độ chính xác tối đa. Tuy nhiên, cách này yêu cầu nhiều thời gian, khó áp dụng khi chụp nhanh hoặc trong điều kiện ánh sáng biến đổi liên tục.
Ngược lại, phương pháp tự động phù hợp với người mới học hoặc chụp nhanh ngoài trời giúp giảm thao tác kỹ thuật mà vẫn đảm bảo kết quả đồng đều. Tính năng này đặc biệt tiện lợi trong nhiếp ảnh du lịch, chụp cảnh hoàng hôn, bình minh hoặc khi không có thời gian thử nhiều lần đo sáng.
Điều quan trọng nhất là bạn cần hiểu cách máy ảnh đo sáng và xử lý phơi sáng để biết khi nào nên để máy tự động và khi nào cần can thiệp thủ công. Cả hai kỹ thuật đều là công cụ phục vụ sáng tạo và việc kết hợp linh hoạt giữa chúng mới là yếu tố quyết định thành công.
Không phải lúc nào bạn cũng cần sử dụng kỹ thuật này, nhưng trong một số tình huống nhất định, Exposure Bracketing thực sự phát huy tác dụng mạnh mẽ.
Ví dụ điển hình là chụp phong cảnh: nơi ánh sáng tự nhiên thường thay đổi liên tục và có độ tương phản cao. Khi mặt trời chiếu sáng mạnh, vùng trời có thể bị cháy sáng trong khi vùng đất lại tối, khiến máy ảnh khó xử lý đồng đều. Lúc này, Exposure Bracketing giúp bạn lưu giữ chi tiết ở cả hai vùng sáng tối để cân bằng sau khi hậu kỳ.
Kỹ thuật này cũng rất hữu ích khi chụp nội thất hoặc kiến trúc, nơi có ánh sáng nhân tạo xen lẫn ánh sáng tự nhiên. Việc chụp nhiều mức phơi sáng giúp bạn tái hiện không gian chân thực, đảm bảo các vùng cửa sổ, đèn và bóng đổ đều được thể hiện rõ nét.
Tuy nhiên, với ảnh chuyển động như chân dung, sự kiện, thể thao, Exposure Bracketing không thực sự hiệu quả. Việc chụp nhiều ảnh liên tiếp khiến chủ thể di chuyển, gây sai lệch khung hình. Trong những tình huống này, bạn nên ưu tiên đo sáng chuẩn và điều chỉnh trực tiếp phơi sáng theo điều kiện thực tế.
Exposure Bracketing là một trong những kỹ thuật quan trọng giúp người chụp ảnh kiểm soát ánh sáng, tăng dynamic range và tối ưu chất lượng hình ảnh trong mọi điều kiện. Dù bạn chụp phong cảnh, kiến trúc hay tĩnh vật, việc nắm vững kỹ thuật này sẽ giúp bạn luôn chủ động trong việc xử lý ánh sáng phức tạp.
Khi hiểu cách máy ảnh hoạt động và cách ánh sáng ảnh hưởng đến cảm biến, bạn sẽ thấy Exposure Bracketing không chỉ là công cụ kỹ thuật, mà còn là một phương tiện sáng tạo giúp bạn thể hiện ý tưởng một cách hoàn hảo hơn.
Nếu bạn mới bắt đầu, hãy thử chụp ở các mức ±1 EV để làm quen. Khi đã hiểu rõ cách thay đổi ánh sáng ảnh hưởng đến hình ảnh, bạn có thể mở rộng thành ±2 EV hoặc nhiều hơn, tùy thuộc vào bối cảnh.
Kết hợp Exposure Bracketing với hậu kỳ HDR trong Lightroom hoặc Photoshop, bạn sẽ có được những bức ảnh có chiều sâu, độ tương phản mềm mại và chi tiết rực rỡ.
Bạn có chắc chắn muốn Reset Key/ Đổi Máy trên Key này không?
Máy tính đã kích hoạt Key này sẽ bị gỡ và bạn dùng Key này để kích hoạt trên máy tính bất kỳ.